Em gái nói từ ngày ra Hà Nội, đi đâu cũng nghe thấy nhạc vàng (thực ra nàng nhầm, nàng còn chả phân biệt được tiếng guitar và piano, lol). Nàng phát điên lên rồi. Chưa đủ, thi thoảng lại thấy bà chị bật bài Chuyện hẹn hò của Trần Thiện Thanh lên. Bài hát này tôi chợt nghe lại một lần nọ ngồi trong quán cà phê tán phét, và mợ Đàm hát từ một cái loa. Rồi một lần nọ, ngồi trà đá vỉa hè, nghe được bài hát này với một bản thu âm cũ cũ lắm từ đâu đấy. Đây là bài hát nhạc vàng duy nhất tôi nhớ được. Khoảng năm 92 tới 96, nhạc vàng đổ bộ khắp nơi, và cho tới giờ, nó vẫn là thứ nhạc được thanh niên ở nông thôn nghe nhiều nhất.
Cả bài hát đấy, tôi chỉ thích một câu “Áo ai xanh hờ hững đi vào đêm”, vì nó mà sẵn sàng nghe cả bài hát. Nghe câu đó thôi mà cũng có thể thấy được một kẻ chờ đợi vô vọng ra sao, ngồi ở chỗ nào đó, thấy một ai đó đi ngang qua, vô tình như thế, biến mất trong bóng tối, hi vọng dần dần nhợt nhạt đi. Một câu hát mà tương đương với một cảnh phim dài, thật không thể không khoái được.
Nhờ ơn công kích và châm biếm của nhà nước ta, nhạc vàng đột nhiên trở thành một thứ không chấp nhận được với nhiều người. Đám bạn bè tôi, chỉ cần bị phát hiện ra là nghe nhạc vàng thì chẳng khác gì bị bắt quả tang ngủ với chồng (vợ) người khác. Rên rỉ, ỉ ôi, bạc nhược, làm cùn mòn tinh thần quyết chiến của người ta đi, gắn liền với xã hội Sài Gòn trước 75 – nhạc vàng bị hình dung như vậy trong suốt nhiều năm. Và, nhiều người không bao giờ nghe nổi nhạc vàng, cho dù không phải bài hát nào cũng dở và dễ dãi như người ta định kiến về nó.
Nhìn lại nhạc trẻ Việt Nam bây giờ, có mấy bài là không ỉ ôi khóc lóc, than thở thất tình, dễ dãi và thời vụ, một kiểu nhạc vàng (như người ta vẫn nghĩ) biến tướng vậy thôi. Nói chung, người Việt Nam khoái nhất là lăn ra khóc, nên cái gì đau thương, mất mát, vô vọng, chết chóc một tí họ khoái tỉ đi. Thị hiếu này biết đổ tội tại đâu?
Tôi có biết những bài hát của Trần Thiện Thanh đã bị cấm cấp phép tại Việt Nam và hồi nào đó có vụ lùm xùm về chuyện một bài hát của ông lọt qua cửa kiểm duyệt mà không ai biết. Mợ Đàm hát lại bài Chuyện hẹn hò (mà hát phát sợ) thấy phát khắp nơi, chẳng thắc mắc gì, vậy chắc đã được cấp phép lại rồi.
Tôi vốn chả biết gì về nhạc nhẽo các thứ, tôi chỉ thấy tội nghiệp cho những bài hát. Bản thân chúng nó đã đi qua thời chiến thời bình, có lúc bị cấm và hắt hủi vì yêu cầu của xã hội. Nhưng giờ thời bình rồi, theo lý thuyết ai cũng đã được bình đẳng, những bài hát về yêu đương thất tình hay thăng hoa thì thiên hạ ai ở tâm trạng nào tùy ý người ta nghe. Một bài hát, dù là ai sáng tác, dù thuộc dòng nhạc nào nhưng khi nhiều người biết tới cũng đã là một cơ thể riêng rồi, chúng nó đáng lẽ cũng phải được độc lập, tự do, hạnh phúc.
Nhưng, ngoài những thứ cấm đoán, kiểm duyệt tuyệt chiêu thâm hậu kia cản trở (và cấm cứ cấm, thiên hạ thích nghe cứ nghe) cũng có những thứ định kiến bị đóng cặn lại trong đầu người ta, dù thời gian và cuộc sống thay đổi đi, vẫn không thể nào tự quên đi được. Vậy đấy, trời nắng người còn héo nữa là rau.
Nói thật, tôi cũng định kiến bỏ xừ ra.