Đời cho ta thế…

Ngày xưa, nhạc Trịnh Công Sơn là những bài hát duy nhất mà tôi thực sự nghe. Khi đó, tôi mười bảy, mười tám tuổi, có rất nhiều bạn bè, mê Nick Carter, Billy Gilman… và những thứ nhắng nhít khác, nhưng tôi chỉ nghe nhạc Trịnh Công Sơn khi ở nhà. Tuy nhiên, mấy lời ngớ ngẩn ở trên chỉ là nói cho hay vậy thôi.

Tôi xem I am Sam tổng cộng bao nhiêu lần không rõ. Trong phim này có đoạn con bé con trèo qua cửa sổ, chạy tới căn hộ của ông bố, đêm nào cũng chạy đi như thế. Nó không ghét bố mẹ nuôi, nhưng tất nhiên nó không thể yêu bố mẹ nuôi bằng người cha (tuy cũng là hờ của nó được). Vì thế, đoạn phim đó với tôi rất cảm động, nó giản dị và chân thực, nhưng nó vẫn là cao trào. Rồi, sau nhiều ngăn cản không thành, một tối nữa người mẹ nuôi bế nó tới chỗ người cha kém thông minh, nói rằng nó ngủ quên, bà không muốn nó tỉnh dậy và nhận ra nó đang ngủ trong nhà của họ. Đoạn này, luôn làm tôi khóc. Sến thế đấy.

Về độ sến, chính ra dân Mỹ là tuyệt đỉnh.

Về chữ sến, sến đại ca nói rằng, sến có nghĩa là những từ vốn nghĩa rất sâu sắc và lãng mạn, nhưng bị người ta dùng nhiều quá tới mức trở thành trơ. Nhưng tôi nghĩ, đó là từ sáo rỗng. Còn sến, có nghĩa là… như sến anh ấy. Hay là như tôi, có một đợt, phim hơi bi kịch tí là lăn ra khóc, mắt sưng lên như hai quả mận.

Tôi luôn tự thắc mắc tại sao mình mãi vẫn không biết bơi?

Có rất nhiều thứ tôi phải luyện tập rất khó khăn mới có thể làm được như mọi người, trong khi họ chỉ loáng cái đã biết làm rồi. Ví dụ như chuyện đi thi môn lịch sử Đảng chẳng hạn. :))

Khi tôi vào đại học, pa ma mong tôi theo nghề giáo viên. Tôi ghét nghề này. Ngày nào cũng đứng trên lớp, nói đi nói lại một điều gì đó, bọn trẻ ở dưới (giống mình khi xưa) coi mình chẳng ra làm sao và dần dần sinh ra trạng thái tự mãn, cho mình là quan trọng. Tôi luôn nghĩ, một đứa trẻ nếu quá ngoan và quá nghe lời thầy cô thì tới 80% là nó hỏng quách rồi. 20% còn lại là hi vọng vào nội lực tiềm tàng có thể thay đổi khi nào đó. Đời cho ta thế, cái đó, ta phải tận dụng lấy nó.

Tôi lan man mãi, thực ra vẫn là muốn nói về Trịnh Công Sơn. Tôi bắt đầu nghe nhạc Trịnh Công Sơn từ khi còn khá bé, những bài hát đó bị thâu vào cùng những chiếc băng cassette nhạc vàng, tôi tự động loại những bài chàng nàng, và chỉ nhớ những bài buồn rầu về thân phận của ông. Đôi khi, nó chỉ là một cái gì đó bản năng vậy, tôi nghĩ âm nhạc không cần phải được thuyết giáo, tôi bi quan bẩm sinh nên nó thế. Sau này, tôi học với một người thầy rất tốt, cho dù thầy cũng nói có mấy thứ hết năm này sang năm khác. Thầy thích nhạc Trịnh Công Sơn, làm cho cả lớp nhiều đứa nghe nhạc Trịnh Công Sơn. Nghe nhiều quá thành phong trào. :) Về sau, khi học đại học, tôi thấy có quá nhiều người nghe nhạc của ông, OK thôi. Nhưng họ biến ông thành dạng celeb, với tôi đó là điều không thể chịu đựng được. Và vì thế, tôi chỉ bật nhạc Trịnh Công Sơn những khi không thể nghe được gì khác nữa. Mặc ai thích bình luận ra sao, đối với tôi, nhạc Trịnh Công Sơn nhất định không phải là thứ để các bà các mợ tung hô rầm rĩ, tổ chức các chương trình như của Britney Spears. Họ làm kệ họ, chẳng ai làm gì được họ, nhưng tôi sẽ giữ chặt nhạc của ông ở đó như một điều quý giá mà chỉ khi nào cần kíp lắm mới lấy ra.

Có một thời gian, tôi bật I am Sam, nhưng tôi để mute DVD, tôi mở nhạc Trịnh Công Sơn bằng một chương trình khác, nghe bằng headphone để không ai quấy rầy tôi. Đó là những lúc tôi ghét mọi người chạm vào tôi, ghét họ hỏi han, giục giã, khuyên bảo, chăm sóc… Tôi nghĩ, xem phim, nghe nhạc, hay đọc sách với tôi nhiều khi là một cách để trốn tránh tất cả mọi người, tránh đời sống thực. Mà tôi nghĩ ngoài kia, chắc đa số mọi người là vậy.

Xét cho cùng, đó là một dạng tính cách, đời cho ta thế.

Càng lớn, khả năng điều hòa với xã hội càng cao hơn, tôi càng ít nghe nhạc Trịnh Công Sơn. Đôi khi, thấy mình đã khô cạn đi như cái ống tre thông nước hai đầu, chảy vào tới đâu, trôi ra đến đấy, tự nhiên thấy cũng đáng tiếc.

Nhưng biết sao được, đời cho ta thế…

12 thoughts on “Đời cho ta thế…

  1. Em cũng thích, nhưng tuyệt nhiên không hiểu, cũng không tìm hiểu lý do vì sao không hiểu. Có lẽ vì nghe xong thấy làm người quá mệt, làm bụi cũng vẫn cứ mệt, nên không hiểu vì sao cứ phải mệt thế để làm gì.
    Thích đoạn áp cuối của bài này :P Nhưng biết đâu như thế lại hay chị ạ. Thường thì một bức tranh thoạt trông rất đẹp nhưng khi ngẫm nghĩ ngân nga ngắm nghía một hồi lại thấy nó cũng….thường. Hời hợt một chút cho khỏe :P

    Like

  2. Bạn Moonie nghĩ về nghề giáo vui nhỉ. Công nhận, bấy nhiêu năm cũng chỉ nói nhiêu đó nhưng mỗi năm lại có hàng chục cặp mắt khác nhau dõi theo bấy nhiêu thứ đó thì cũng ok rùi. Có thể cũ kỹ nhàm chán với ta nhưng ta lại chia sẻ kinh nghiệm (tạm gọi thế) với những người chưa biết thì cũng chấp nhận được hehehe. Hồi trước tớ cũng nghĩ như Moonie vậy nhưng giờ thì nghĩ khác rùi. Tương lai chắc tớ xin đi dạy bán thời gian hìhì.

    Like

  3. Mình thì lúc trước đến giờ ít nghe Trịnh, cũng không để ý đến mấy phong trào promote Trịnh như siêu sao cho lắm. :)) Hồi xưa không thích Nick Carter nhưng có nghe mấy chú Take That và Ronan Keating :D

    Like

  4. Hic! Có thể khi bằng tuổi bạn Ớt mình sẽ thay đổi si nghĩ về nghề giáo nhé. :))

    Like

  5. Còn mấy năm nữa, ráng lên :P . Tớ nghĩ bạn Moonie dạy Văn chắc sẽ hay lắm.

    Like

  6. Ôi xời em có khả năng cao trở thành nhà giáo đấy chị. :)) Nhưng em chưa quyết định dứt khoát được. :D
    Mà chị sến gớm, cái phim I am Sam sến đến thế mà chị xem không biết bao nhiêu lần đc sao. :D

    À wên chưa add chị vào brogroll, add đây, haha.

    Like

  7. Em thì em biết chị sến từ hồi chị em mình làm việc chung cơ. Nhưng tại vì chị sến vậy (mà sến sang nhé, không phải sến thường đâu), nên em luôn yêu quí chị :P

    Sự đa cảm thiếu nữ, yep, chính thế :D

    Like

  8. Hehe, có thời thôi nha. Ngày xưa ghét lắm đấy, càng già càng sến, sến nhất là hồi thích Harry Potter. :))

    Like

  9. Chậc, lâu rồi mới thấy có người nhắc lại bộ phim yêu thích của mình đây. Tớ cũng long lanh mắt khi xem phim này mấy lần. Mà bi h cái đĩa đi đâu mất tiêu gòi :(

    Like

  10. Đồng cảm với Moonie về việc càng lớn, khả năng điều hòa với xã hội càng cao hơn nhưng điều đó làm cho ta thấy khô cằn đi rất nhiều. Mình cũng rất nhiều lần trốn tránh mọi thứ, ghét ai đụng chạm và hỏi han. Bản chất con người ở một chừng mực nào đó?!

    Like

Leave a comment