August 30, 2007 – I’m a cyborg, but that’s OK!

Lần thứ hai viết về phim Hàn Quốc thì phải. Cái này thuộc lĩnh vực của em Hisashi, tự nhiên muốn viết vì thấy em khen Bi (trong một blog sặc mùi báo chí, sorry boy!).

Nói riêng về chàng Bi. Bộ phim truyền hình Full house tôi có xem thời đau khổ vì tình, nằm bẹp một chỗ. Cũng vui! Anh chàng Bi này về hình thức khá dễ thương, theo như quan điểm phụ nữ của tôi thì nhìn khuôn mặt đó cảm thấy an toàn, đáng tin cậy. Nói chung, có con trai thì tôi cũng thích nó đẹp như thế, mắt một mí, mũi không cao lắm nhưng vẫn ngon lành. Nhạc của anh ta chưa nghe bao giờ, không thích lắm.

Vấn đề chính của blog này là bộ phim I’m a cyborg, but that’s ok. Tự nhiên có nhiều lúc rất bà già, tôi luôn có định kiến ít nhiều với comedy drama của Nhật và Hàn Quốc. Tôi bắt đầu xem những bộ phim như thế với thái độ cực kỳ đề phòng. Bộ phim này có những thứ rất comedy như Hàn Quốc: chẳng hạn như cách các diễn viên đóng vai điên – nó kịch đúng kiểu giả điên. Vẫn có những trò nhăn nhó mày mặt, thứ mà tôi rất không ưa trong các phim hài.

Tôi không thích cảnh quay ban đầu, bà mẹ của Young-goon ngồi nói quá nhiều, với cách quay góc lồi và vẻ mặt phóng đại xúc cảm. Cảnh quay đó ngắn lại thì thích hơn.

Diễn xuất trong phim này khiến tôi có cảm giác đạo diễn rất muốn xây dựng nên bầu không khí manga. Các nhân vật của ông không hướng theo kiểu tự nhiên mà ở trạng thái sắp đặt. Điều đặc biệt trong các nhân vật, phân biệt họ với nhau là cách điên của họ, sự tổn thương trong họ và nhưng tẩt cả lại không đi tới mục đích biến tất cả thành kỳ quái, mà lại hướng tới một điểm chung: cuộc sống trong bệnh viện tâm thần này, với từng đó con người, bình thường như cuộc sống bên ngoài. Bi trong phim này không có gì thực sự đặc biệt. Su-jeong Lim tốt hơn nhiều, vì thực chất, phim này tập trung vào cô gái tưởng mình là robot. Cũng có thể, vì cô từng đóng vai người mắc bệnh tâm thần rồi (tiếc là phim A Tale of Two Sisters chưa xem nên chẳng dám nhận xét gì). Nhưng, rất thích ở Bi cách anh ta diễn tả sự thông minh ngố của một người bị ám ảnh về tội lỗi của bản thân nhưng có một lòng nhân hậu chân thành dành cho mọi người. Có một điều trời phú cho Bi, đó là khuôn mặt anh ta rất trong sáng, nhưng khen cái này thì là khen người casting chứ không phải khen Bi. Su-jeong gầy gò và ngọt ngào trong bộ phim này, với vẻ mặt rất đa cảm của cô thực sự khiến tôi cảm thấy thích thú. Thêm một điều về diễn viên, bộ phim này chính vì ban đầu hơi tham lam, nói về các diễn viên khác một cách chi tiết và lần lượt (thứ mà sau này lại lặp lại qua ở các chi tiết) – qua lời bà điên chuyên bịa chuyện… làm cho người xem cảm thấy mọi chuyện bị rối, loãng. Nói chung, cắt bớt đi thì thích hơn.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Tôi nghĩ rằng, khi người ta biết rằng mình sẽ xem một bộ phim về người điên, họ chắc chắn sẽ chờ đợi để xem những cảnh hài hước của những người không có ý thức bình thường và những bài học: tuy điên đấy, nhưng mà rất tỉnh. I’m a cyborg, but that’s OK cũng như vậy. Nhưng, có một vài điều tôi rất thích trong ý tưởng của những người làm phim. Nhân vật Young-goon tạo nên một sự tương phản với tất cả những người điên còn lại. Những người điên muốn thoát khỏi những nỗi ám ảnh theo đuổi họ, họ muốn bình thường. Còn Young-goon muốn thoát khỏi phần Người của cô. Điều tôi thấy đáng để suy nghĩ ở đây là: cô gái nghĩ mình là một con robot, nhưng đồng thời cô muốn mình là một con robot, cô không muốn thương yêu, mủi lòng với ai. Cô tìm mọi cách thoát khỏi phần con người đó nhưng mọi nỗ lực của cô lại chỉ nhằm tới một điều rõ ràng nhất: tình yêu thương dành cho người bà. Bỗng nhiên liên tưởng tới anh chàng trong Tội ác và trừng phạt, tất nhiên chỉ là liên tưởng vậy thôi. Người ta sẽ thấy lại ở bộ phim này vấn đề muôn thưở – lối thoát cho mọi thù hận là tình yêu. Nhưng điều khiến cho nó hấp dẫn với một đề tài không mới này, đó là cách gợi mở dần dần… Il-soon ban đầu vì yêu thương Young-goon mà đồng ý ăn cắp tình thương khỏi người cô để giúp cô làm được điều cô muốn. Nhưng rõ ràng đó là một sai lầm, cô gái không thể nào thoát khỏi nỗi đau khổ đó, cô vẫn cứ là một cyborg có tình yêu thương. Và tất nhiên, giải pháp thứ hai là giúp cô tìm thấy một tình cảm yêu thương khác trong thế giới. Ý tưởng này rất lãng mạn, nhưng vì cách tạo nhịp điệu cố tình đứt gãy, không mềm mại mà khiến cho nó khác biệt so với những bộ phim romantic drama.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Nhưng cái này mới là cái tôi khoái nhất, đó là màu sắc. Màu xanh lá cây là màu chủ đạo nhất (điều này thể hiện trên cả poster phim) – một bộ phim về người điên, nhưng lại là một màu xanh đẹp đến như là trong suốt. Màu trắng và màu nâu nhạt cũng được sử dụng nhiều, tôi nghĩ đó là sự bổ sung tạo nên cảm giác trong sáng và giản dị tuyệt đối trong tâm hồn những người điên. Ở một số cảnh màu đỏ lại được dùng để nhấn mạnh vào sự tương phản, tạo nên rõ ràng một cảm giác sắp đặt.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Bộ phim này có một cách set design rất thú vị, chẳng hạn như căn phòng cách ly màu xanh như một cái hộp không có thực. Khu vườn giống một nhà kính lớn để những người bác sỹ trò chuyện với bệnh nhân… Và người ta có thể cảm thấy rõ điều này, thế giới trong bệnh viện tâm thần tràn ngập ánh sáng, nhưng cuộc sống bên ngoài của Young-goon thì mờ tối, lộn xộn. Bệnh viện này giống như một mô hình rất sci-fi. Tất nhiên rồi, ở đó, dù tôi là cyborg thì cũng chẳng sao cả.

Dài quá, thôi không viết nữa!

6 thoughts on “August 30, 2007 – I’m a cyborg, but that’s OK!

  1. Bộ phim nửa vời này cũng có thể cười được ấy hả? (mọi thứ trong phim đều nửa vời). Quên ý nghĩ đó đi. I’m a cyborg, but that’s ok có chất hài chủ yếu dựa trên biểu hiện hình thể. Mà Hàn Quốc hay Nhật Bản thường cách điệu quá nhiều trong lối diễn xuất. Nên bộ phim này gần với một phim HỀ KỊCH hơn là comedy.
    Những ai thích xem phim hài làm về thế giới những người điên mà vẫn không cảm thấy nhạt nhẽo. Nên xem One flew over the Cuckoo’s nest. Tuyệt!

    Like

  2. Trời – thì đó đúng là bài dành cho báo chí mà chị. Hầu hết entries của em toàn là báo chí hết, thành ra nhiều lúc cũng suy nghĩ cứ vui vẻ như mấy cái RWKM hay là báo chí đây.

    Chuyện casting anh Bi thì ông Park Chan-Wook có nói người cast anh Bi là con gái 12 tuổi của ông. Đầu tiên em nghĩ là ông này nói chơi. Nhưng sau đó lần nào phỏng vấn ông cũng lặp đi lặp lại câu trả lời đó và khiến em nghĩ đó là thật.

    Còn cô Lim thì trong A Tale of Two Sisters cũng là có vấn đề về thần kinh nhưng ko như trong Cyborg. Bệnh gì nói ra thì lại spoiler chị mất :P

    Em xem phim này cười rất ít, không bù cho nhiều khán giả khác cùng rạp cười như được mùa, hoặc bỏ về sớm. Hay là em điên?

    Like

  3. Ầy, cái đó có chê rồi. Nhưng đặc trưng phim hài của HQ là vậy. Cũng như mấy bộ phim hai đứa mình đã xem của Nhật, buồn cười ở cái chỗ là không hiểu sao chúng lại ngu tới mức đó.

    Cũng đã có người so sánh phim này với One flew over the Cuckoo’s nest. Nhưng hai phim này có hai định hướng khác hẳn nhau, do thế cũng thật khó mà nói được như thế nào thì tác giả và khán giả Hàn Quốc thích hơn, cũng thuộc vấn đề bản chất dân tộc nữa. Hehe.

    Tuy nhiên, I’m a cyborg but that OK có cái được của nó, cái này đã khen rồi. Nó không phải là một bộ phim black comedy như Cuckoo mà là một phim comedy drama rõ ràng, vì thế nó có phần nhí nhố. Cái chữ nửa vời này có lẽ cũng đúng, vì Cyborg muốn đi giữa hai tiêu chí tác giả và khán giả nhưng đã không thành công lắm.

    Like

  4. hehe!Vì cái phim này chưa xem nên chưa biết “dư lào”, nhưng quan tâm đến cách em Moony đánh giá hơn! Và thú vị nhất là phát hiện ra 1 lỗi chính tả của em ý. Haha! tại sao mình cứ thấy vui thú với cái chuyện này thế nhỉ? Ặc ặc… quen thấy em ấy “hơi hoàn hảo”, tự dưng phát hiện ra cái lỗi nãy, phải cười phe phé lên một tí…

    Like

  5. Film này làm em nhớ tới kiểu Charlie and the chocolat factory, rồi Cat in the hat, kiểu màu theo khối lớn nhưng gam màu tươi sáng hơn 1 chút.

    Còn về nội dung thì không ấn tượng mấy, ý tưởng thì tốt nhưng kết thúc lại có cảm giác hời hợt. Em nhớ không lầm thì cũng có 1 câu về tác giả của Tội ác và trừng phat đại ý là: đừng viết những tình huống kinh điển quen thuộc nếu không phải là Dostoevsky! Phim này nói nửa vời không đúng lắm, em thấy nó gọi là Cố hơi quá :D

    Like

  6. Co’ die^`u nhi`n Cyborg ho*i gio^’ng xa’c che^’t T_T. Xem to^’i na`m ngu? de^? bi. a’c mo^.ng.

    Ca’i na`y gio^’ng gio^’ng nhu* Anime Chobits do’.

    Like

Leave a comment