Viết tặng Sài Gòn

Một thành phố tuyệt vời là một thành phố mà ngay khi ta không đi đâu cả, ta đã biết rằng mình sẽ rất nhớ nơi này. Sài Gòn với tôi là một thành phố như vậy đấy.

Khi bạn tôi chuẩn bị rời khỏi nơi đây để theo đuổi điều anh gọi là một “giấc mơ của kẻ tiểu nhân”, anh nói không có nơi nào anh nhớ bằng Sài Gòn. Sài Gòn là nhà anh, là tình yêu của anh, là nơi anh sẽ luôn quay trở lại. Và tôi cũng tin mình sẽ nhớ Sài Gòn. Dù Sài Gòn không phải là nhà tôi, không phải là tình yêu của tôi, nhưng nơi đây chắc chắn sẽ là nơi tôi trở lại.

Cậu tôi có một quán nhậu trong một con hẻm trên đường Điện Biên Phủ. Các nhà xung quanh ai cũng có quán của họ. Tuy nhiên, từng đấy gia đình luân phiên sử dụng không gian chung để buôn bán. Buổi sáng bà bán phở dọn ra, dù mợ tôi bán hủ tíu sáng, nhưng không bao giờ mợ tranh chỗ đó. Buổi chiều, bà bán phở dọn vào, chỗ đó lại thành nơi gửi xe máy cho quán của nhà cậu mợ. Nhà bên bán cháo vịt, nhưng họ vẫn để một chỗ trống cho mợ tôi đặt bếp.

Tôi thích những con hẻm của thành phố này. Chỗ này một cụ ông đang ngồi thẩn thơ hồi tưởng những ngày trẻ tuổi. Chỗ kia một cô đang chải lông cho con chó xù. Chỗ nọ một em bé thò đầu ra, gọi “ba ba”. Người này buôn món này, người kia buôn món khác. Nếu hỏi đường họ, họ gọi ta là con, chỉ đường cho ta, trong sự đơn giản, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt. Trong sự chật vật bươn chải của họ có một sức sống mãnh liệt như ánh nắng.

Tôi thích những con đường quanh trung tâm quận 1. Sài Gòn của Sài Gòn. Những phụ nữ đẹp mặc những bộ đồ đẹp, ngồi thảnh thơi bên ly nước của họ. Họ nói về những chuyện phù phiếm của phụ nữ. Họ nói về những chuyến đi. Họ sống cuộc đời độc lập, yêu bản thân mình. Và họ mặc kệ những kẻ gọi họ là vô tình. Có ai trong chúng ta mà lại chẳng vô tình?

Tôi thích những buổi sáng đi chiếc xe cub vàng của mình dọc những con đường lá me xanh như tỏa ra vầng hào quang chói lọi, trả lời hộ tôi những câu hỏi về mình. Những con sóc nhỏ thoắt chạy qua, rồi mau chóng lẩn vào những vòm lá. Một con chim tròn vo bay vù lên, và hoàn toàn biến mất giữa không gian xanh vô tận. Ai đó đi ngang qua hỏi tôi mua xe ở đâu, gật gù khen xe xinh quá, rồi bỏ đi.

Và tất nhiên rồi, tôi sẽ nhớ Sài Gòn.

Tôi sẽ nhớ những đêm mưa ào ào, lạnh mà không lạnh. Mùi cà phê thơm sực lên gọi mời, tiếng mưa không ngớt bên ngoài và mùi tinh dầu thơm dìu dịu. Chăn ấm loạt soạt và tiếng chim sẻ líu ríu mỗi buổi sáng. Tôi đã đi qua những ngày tuổi trẻ trễ nải, chẳng làm được gì ngoài việc dịch mấy cuốn sách. Nhưng tôi đã có thời gian của mình.

Tôi sẽ nhớ những đêm đi cùng người bạn cũ qua những quán bar ầm ầm tiếng nhạc. Bàn tay bạn nắm chặt và cả thế giới im bặt đi như chờ một lời nói thật khẽ. Sài Gòn không bao giờ ngủ. Tôi có thể nhảy nhót như dở hơi trong quán bar đêm nay, ngày mai tôi lại là một người phụ nữ ngơ ngác đứng trước cổng, chờ người mình yêu mến đến đón.

Và tôi nhớ những buổi chiều ngồi trên chiếc ghế tựa như một vòng tay ôm. Bạn tôi ngồi kiên nhẫn nghe tôi nói. Kiên nhẫn, kiên nhẫn, và đáp lại bằng một giọng nói không âm sắc, không cao, không thấp. Chính vì thế, anh nhẹ nhõm như một tán lá dưới ánh nắng trưa Sài Gòn. Anh đưa tôi đi tới những quán cà phê xinh đẹp. Ai mà lại không mê cà phê Sài Gòn, ai mà không thích ngồi ở đó, nói thật nhiều hoặc không nói gì cả, mỉm cười bâng quơ nhìn ra đường.

Tôi nhớ những khoảnh khắc điên rồ ở thành phố này. Cái hôn nhẹ lên môi khi chào nhau ở thang máy, ngón tay chạm khi rời khỏi taxi, một ánh nhìn dành cho mình từ phía bên kia cửa sổ… Và tôi yêu nó vì những người bạn đồng tính của tôi được phép là họ. Không ai phán xét, không ai cợt nhả, không ai đề phòng. Sài Gòn là một bữa tiệc lớn với nào quán ốc, nào quán nhậu, nào quán bia, nào quán cơm tấm, phở, bún riêu, bún mắm… Một bữa tiệc lớn cho người ta được riêng tư.

Có lẽ, tôi sẽ luôn quay lại với Sài Gòn vì điều đó.

4 thoughts on “Viết tặng Sài Gòn

Leave a comment